19/01/10
Đinh Kim Phúc
Một tấm bản đồ thế giới có tuổi đời hơn 400 năm,, vừa được trưng bày tại thư
viện Quốc hội Mỹ.
Báo China Daily cho biết, Matteo Ricci - một nhà truyền giáo người Italy -
vẽ tấm bản đồ vào năm 1602 theo yêu cầu của vua Minh Thần Tông. Nó là một
trong hai bản sao còn được giữ ở trạng thái tốt. Một người sưu tầm tại Nhật
Bản đã giữ nó trong nhiều năm trước khi bán cho Quỹ James Ford Bell vào
tháng 10 năm 2009 với giá 1 triệu USD. Với mức giá đó, nó trở thành tấm bản
đồ đắt giá thứ hai từng được bán. Do đây là một trong những bản đồ quý và dễ
hư hại nên nó đã được in lên 6 tờ giấy gạo cỡ lớn.
Theo hang tin AP, tấm bản đồ có kích thước 3,65 m x 1,52 m. Chất liệu của
tấm bản đồ này được làm bằng giấy hồ – một loại chất liệu được sử dụng rất
phổ biến ở Trung Quốc vào thế kỷ XVII.
Nó biểu thị nhiều khu vực trên thế giới bằng hình vẽ và lời chú giải. Ricci
đề tên nhiều nước tại châu Mỹ, như Chih-Li (Chile), Wa-ti-ma-la (Guatemala)
và Ka-na-ta (Canada). Bang Florida của Mỹ được mô tả là “vùng đất của các
bông hoa”. Châu Phi được chú thích là “nơi có dãy núi cao nhất và dòng sông
dài nhất thế giới”.
Ford W Bell-một trong những người quản lý Quỹ James Ford Bell-nói với
tờ Pittsburgh Tribune-Review rằng bản đồ được trưng bày trong thư viện Quốc
hội Mỹ là một trong số hai bản đồ cổ có chất lượng tốt nhất.
“Ricci là một nhà truyền giáo cực kỳ thông thái. Ông đặt Trung Quốc vào
trung tâm của thế giới mới để ghi nhận sự quan trọng của đất nước này. Tất
nhiên, Ricci là người phương Tây đầu tiên tới Bắc Kinh. Người Trung Quốc
kính trọng Ricci và ông được chôn tại Trung Quốc”.
Không có bất kỳ phiên bản nào của tấm bản đồ Ricci được tìm thấy tại Trung
Quốc. Hãng tin AP cho biết thêm, chỉ có vài bản sao chép được lưu giữ trong
các thư viện của Tòa thánh Vatican và các nhà sưu tầm ở Pháp, Nhật Bản.
Theo kế hoạch tấm bản đồ của Matteo Ricci cũng sẽ được số hóa để đưa lên
mạng.

(Hình 1) Bản đồ nầy do nhà truyền giáo Italia, dòng Tên, Matteo
Ricci(1552-1610) sáng tác trên đường truyền đạo ở Trung Quốc. Trong thời
Nhật Bản “bế môn tỏa cảng” (1793-1858), phiên bản nầy đã được du nhập vào
Nhật Bản, gây ảnh hưởng lớn đên nhận thức thế giới của người Nhật trong thời
Edo(1603-1868). Ricci đã sáng tác tấm bản đồ thế giới đầu tiên bằng tiếng
Hán theo bản đồ được vẽ ở Châu Ấu, hiện nay tấm bản đồ nầy đã thất lạc(mất).
Viên quan nhà Minh tên là Lý Chi Tảo(李之藻) đã dày công vẽ lại thành “phiên
bản Lý Chi Tảo” với tên gọi là “Khôn dư vạn quốc toàn đồ”. Nguyên tác là bản
vẽ một màu nhưng phiên bản(vẽ trên gỗ) sang Nhật bản được sao lại được tô
thành nhiều màu, và một phần địa danh được sửa lại, vì vậy trong bản đồ phổ
biến hiện nay có những địa danh phiên âm theo tiếng Nhật (Katakana). Bản
khắc trên gỗ có 6 tấm nhưng phiên bản nầy chỉ có 2 tấm đông-tây mà thôi.
Phiên bản đồ nầy hiện nay được trưng bày tại Thư Viện Tỉnh Miyagi (thành phố
Sendai ) và thư viện Đại Học Kyoto.
Tiểu sử Matteo Ricci:
Matteo Ricci (6 tháng 10 năm 1552 - 11 tháng 5 năm 1610), là một linh
mục Thiên Chúa giáo người Ý.
Matteo Ricci sinh năm 1552 tại Macerata, ông bắt đầu học thần học và luật
tại trường Thiên Chúa Giáo Roma. Năm 1577, ông đăng ký trở thành thành viên
của một đoàn thám hiểm tới Ấn Độ và chuyến đi bắt đầu từ tháng 3 năm 1578
từ Lisboa, Bồ Đào Nha. Ông tới Goa, một thuộc địa của Bồ Đào Nha tại Ấn Độ,
vào tháng 9 năm 1578 và bốn năm sau đó được đưa tới Trung Quốc.
Năm 1582, Ricci bắt đầu học về ngôn ngữ và phong tục Trung Quốc tại Ma Cao,
một trạm giao thương của Bồ Đào Nha ở miền Nam Trung Hoa, và trở thành một
học giả phương Tây hiếm có đã học được văn bản chữ viết cổ điển của Trung
Quốc. Năm sau, 1583, thì Ricci bắt đầu du thám vào sâu đại lục, nhờ chuyến
thăm tới Triệu Khánh thuộc Quảng Đông, từ lời mời của Tổng trấn Triệu Khánh
thời đó là Wang P'an, người đã nghe về tài toán học và vẽ bản đồ của Ricci.
Ông ở đó từ năm 1583 tới năm 1589 trước khi phải rời đi sau khi bị trấn tổng
mới nơi này trục xuất. Chính tại Triệu Khánh, Ricci đã vẽ bản đồ thế giới
đầu tiên bằng tiếng Hoa.
Trong các chuyến du hành sau đó, Ricci tới Nam Kinh và Nam Xương năm
1595, Thông Châu năm 1598 và sau đó tớiBắc Kinh lần đầu tiên vào ngày 7
tháng 9 năm 1598. Tuy nhiên, do cuộc chiến tranh Nhật Bản-Triều Tiên vào
thời điểm đó nên ông không được thăm cung điện hoàng gia. Sau hai tháng chờ
đợi, Ricci rời Bắc Kinh để tới Nam Kinh và rồi dừng chân tại Tô Châu thuộc
tỉnh Giang Tô.
Năm 1601, Ricci trở lại Bắc Kinh, tuy lần đầu ông không được diện kiến hoàng
đế Trung Hoa nhưng sau khi tặng hoàng đế chiếc đồng hồ rung chuông, Ricci
cuối cùng cũng được phép tận tay trao món quà cho hoàng đế Minh Thần
Tông tại cung điện và Ricci cũng chính là người phương Tây đầu tiên được mời
vào Tử Cấm Thành của Trung Quốc.
Dù cho Ricci được quyền tự do vào Tử Cấm Thành nhưng ông lại không được gặp
mặt Minh Thần Tông, nhưng bù lại ông được Minh Thần Tông trao cho chức vụ
Tổng giám mục về Thiên chúa Giáo tại Trung Quốc. Nhờ đó mà Ricci có cơ hội
được gặp nhiều quan chức cũng như các nhân vật hàng đầu về văn hóa tại Bắc
Kinh thời đó.
Ricci học rất nhiều về lịch sử và văn hóa Trung Hoa và ông cũng là người
phương Tây đầu tiên tìm hiểu về cộng đồng người Do Thái ở Trung Hoa. Ông
từng được liên hệ riêng bởi một thành viên của cộng đồng dân Do Thái tại Bắc
Kinh vào năm 1605. Dù không bao giờ gặp mặt cộng đồng này ở Hà Nam một cách
chính thức nhưng Ricci cũng gửi một người truyền giáo tới đó ba năm sau vào
năm 1608, đây là một trong rất nhiều nhiệm vụ được ủy quyền bởi Giáo hội.
Ricci sống tại Trung Quốc cho tới khi ông qua đời ngày 11 tháng 5 năm 1610
tại Bắc Kinh.
Một phát hiện mới

(Hình 2) Một phần bản đồ (khu vực Viễn Đông) của Matteo Ricci
Trong tấm bản đồ này (Hình 2), (Hình 3), các chú thích được ghi bằng hai
ngôn ngữ: tiếng Hoa và tiếng Nhật, tại phần lãnh thổ Việt Nam ngày nay đã
được Ricci chú thích, phần chú thích này rất quan trọng.

(Hình 3)
Đoạn tiếng Hoa (Hình 4) được chú thích trên vùng biển Đông được đọc là:

(Hình 4)
“Đại Minh nghe rằng các nước bốn bể chung quanh từ 15 độ đến 42 độ….đều
giàu có và tất cả đều là nước triều cống. Bản đồ tổng quát nầy giản lược
không ghi các tỉnh, đạo, núi, sông….không thể chép hết chi tiết tỏ tường như
Nhất Thống Chí”.(1)
Và 4 chữ (hàng dọc) (Hình 5) đọc là: Vạn lý trường sa
(2).

(Hình 5)
Những dòng chữ ghi chú trên được hiểu như thế nào?
Ở đây, cần nhắc lại quá trình Nam tiến trong lịch sử Việt Nam.
Năm 1471 khi đi đánh Champa, lấy được kinh đô Vijaya, Lê Thánh Tông có ý
dừng lại, chia làm cương vực ở đó. Mặc dù bấy giờ như ta đã biết, vương
triều Vijaya đã suy mà Đại Việt thì đang trong thời thịnh trị. Nhà Lê không
muốn và chắc chắn cũng sẽ không nghĩ tới việc cố thôn tính một quốc gia khác
mà chỉ mong sự yên ổn lâu dài trên biên giới phía Nam.
Vua Lê thân chinh, theo như tuyên bố, là vì Champa đã quấy nhiễu biên giới,
cũng vì một quan niệm là “Đại Chiêm và Cổ Lũy trước là đất của ta, gần đây
bị mất về nước Champa, nên lấy lại được hết, sai các ngươi trấn thủ”. Vua đã
lấy cả vùng Vijaya nay là Bình Định liền một dải với Cổ Lũy để có địa giới
tự nhiên hiểm trở ở phía Nam là đèo Cù Mông, lập nên đạo Quảng Nam, nhằm
thực hiện ý định đó. Trong cuộc hành quân này, quân Đại Việt còn vượt qua
đèo Cù Mông, tiến tới núi Bia Đá (Thạch Bi)(3).
“Núi này có một chi, đến bờ biển thành hai… có một khối đá lớn, quay đầu về
phía đông như hình người… (Vua Lê) sai mài vách núi dựng bia đá để chia địa
giới với Champa”(4).
Với ý định tạo nên sự yên ổn lâu dài ở phía Nam, vua Lê cắt phần đất ven
biển từ đèo Cù Mông tới đèo Cả (hay Đại Lãnh) lập nên một nước riêng gọi là
nước Hoa Anh. Lấy lại phần thượng nguyên ở phía tây Hoa Anh – vùng Che Reo
để lập nước Nam Bàn. Như vậy, Champa ngăn cách hẳn với Đại Việt bằng hai
nước, tuy nhỏ nhưng cũng là tấm đệm từ miền núi ra đến biển.
Đầu thế kỉ XVI, nhà Lê suy yếu, tiếp đến việc Mạc Đăng Dung cướp ngôi
(1527), rồi đến việc họ Trịnh làm Chúa, nắm quyền và việc Nguyễn Hoàng xin
vào trấn thủ phương Nam để tránh tị hiềm.
Lúc đầu (năm 1558), Nguyễn Hoàng được nhận trấn thủ Thuận Hóa (gồm Quảng
Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế ngày nay), tiếp đó lại xin được giao thêm
quyền trấn thủ Quảng Nam (từ Quảng Nam đến Bình Định ngày nay-năm 1570).
Ngay khi vừa nhận thêm quyền trấn thủ Quảng Nam, Nguyễn Hoàng đã cử Lương
Văn Chính làm Tri huyện Tuy Viễn (một trong hai huyện của tỉnh Bình Định,
giáp giới Hoa Anh) và giao nhiệm vụ giữ yên phía Nam.
Năm 1578, Lương Văn Chính cầm quân tiến vào Hoa Anh, vây và hạ thành An
Nghiệp – thành kiên cố và đồ sộ nhất trong lịch sử Champa, đẩy họ về cương
giới cũ ở phía Nam đèo Cả. Vua Champa, theo niên giám là Po At (1553- 1579),
có lẽ đã bị chết trong thời điểm này. Trận đánh chỉ mới nhằm lập lại trật tự
cũ, tuy nhiên Lương Văn Chính cũng đã tiến thêm một bước trong việc đưa dân
lưu tán vào khai khẩn miền đất này, rải rác từ phía Nam đèo Cù Mông đến đồng
bằng sông Đà Diễn.
Trong khoảng 10 năm cuối thế kỉ XVI và đầu thế kỉ XVII, Champa lại lấn đất
Hoa Anh, giết và đuổi những người nông dân Việt vào cư trú khai khẩn miền
đất này. Năm 1611, Nguyễn Hoàng sai Nguyễn Phong làm tướng, đem quân vào
đánh lại, Champa bị thua, vua là Po Nit (1603 – 1613) phải bỏ Hoa Anh rút
quân về phía Nam đèo Cả. Lần này họ Nguyễn đã lấy hẳn đất Hoa Anh, lập ra
một phủ mới là phủ Phú Yên, gồm hai huyện Đồng Xuân và Tuy Hòa, lập dinh Phú
Yên, đóng quân để phòng giữ. Lương Văn Chính đươc cử làm tham tướng dinh
Trấn Biên, sau đó là dinh Phú Yên.
Như vậy, Với việc lập phủ và dinh Phú Yên, chúa Nguyễn muốn xác lập hẳn
quyền cai trị của mình trên một miền đất đã có sự góp sức khai khẩn của nông
dân Việt trong mấy chục năm, muốn chấm dứt sự tranh chấp trên một vùng đệm
để có thể yên tâm đối phó với cuộc chiến tranh chinh phạt của chúa Trịnh,
một thử thách quyết liệt không thể tránh khỏi đối với chúa Nguyễn ở Đàng
Trong(5).
Xác định lại thời điểm lịch sử kể trên để thấy rằng, vào năm 1602 (năm mà
Matteo Ricci hoàn thành tấm bản đồ của mình), Vạn lý trường Sa không thuộc
về lãnh thổ của nhà Minh, mà nó đã thuộc về quốc gia Đại Việt.
Điểm đặc biệt thứ hai là lần đầu tiên vùng biển giữa Triều Tiên và Nhật Bản
được ghi là biển Nhật Bản (Nhật Bản hải) có lẽ vì là phiên bản lưu hành tại
Nhật bản nên đã được thêm vào?
Ghi chú:
(1), (2) Xin cám ơn 2 bạn Submarine, Vaputin (hoangsa.org) đã “mở đường” cho
bài viết này.
(3) Núi Thạch Bi ở phía Đông Huyện Tuy Hòa, phía Bắc đèo Cả, thuộc Thị xã
Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên ngày nay.
(4) Đại Nam nhất thống chí, T.III, trang 65
(5) Dẫn theo Lương Ninh (Chủ biên), Lịch sử Đông Nam Á, NXB Giáo Dục, 2005.
|